Wednesday, January 13, 2010

[PhoNang] TÂM THƯ GỞI ANH TRƯƠNG NHÂN VÀ ĐỒNG HƯƠNG BÊN ĐỨC


Dear anh Nhân và quý vị trên diễn đàn,

Tiếp lời anh Việt, chị Phượng, và bạn hiền Tuấn Lê, Hoàng xin nói về một khía cạnh khác, hơi cá nhân một chút.

Tinh thần đấu tranh của bà con ở Đức cao, dù giá băng tuyết phủ vẫn biểu tình song nếu không có anh Trương Nhân thì trên Phố Nắng và có lẽ nhiều diẽn đàn khác không ai hay biết. Hoàng có nghe nói là tin tức về buổi biểu tình chống cuộc thi hoa hậu của VC ở châu Âu có đăng trên một vài website, nhưng nếu không surf website thì khó mà hay biết.

Cuộc đấu tranh chống Cộng là toàn diện và tổng thể. Tuy ngòi bút trên diễn đàn không đóng góp bằng xương bằng thịt, bằng hiện kim hiện vật, nhưng sự ủng hộ tinh thần có lẽ cũng quý báu và hiệu quả không kém.

Thay mặt diễn đàn Phố Nắng xin cảm ơn anh Trương Nhân phổ biến và cập nhật những tin tức quý báu.

Lần sau anh có ghé Úc thì Hoàng sẽ thù tiếp anh tương xứng, há anh Nhân.

Solidarity,
Hoàng
TB: Hôm anh em mình đi công tác ở vùng cao nguyên không có chụp, uổng quá .

hoang4eb@gmail.com

---

Anh Trương Nhân thân mến,

Thắm thoát mà gần nửa năm đã trôi qua kể từ ngày chúng ta gặp nhau lần
đầu tiên trong buổi nói chuyện của cựu Tướng Lê minh Đảo tại trụ sở
của Hội Cựu Quân Nhân QLVNCH, tiểu bang Qld.

Hôm nay cũng còn trong nửa tháng đầu tiên của năm mới, anh cho tôi gởi
lời mến chúc anh và gia đình được nhiều sức khỏe và mọi sự an lành
trong năm 2010 này.

Anh Nhân thân,

Cám ơn anh đã gởi bài vở và hình ảnh về các buổi biểu tình chống
cái-gọi-là cuộc thi Hoa Hậu Việt Nam ở Đức Quốc trong những ngày qua.
Thú thật là xem những bức ảnh đó mà lòng tôi xúc động vô cùng.

Đọc trên báo và internet cũng như xem trên truyền hình, thấy mùa Đông
bên Âu Châu năm nay vô cùng khắc nghiệt.

Mới hôm Chủ Nhựt vừa rồi 10/1 đây chứ đâu, chính tôi đã có loan tải
trong chương trình phát thanh Việt ngữ mà chúng tôi thực hiện trên đài
4EB ở Brisbane này một mẫu tin nói là Anh Quốc bị băng giá đến nổi
chính phủ phải nhập cảng thêm muối để rãi lên đường lộ cho tan băng
tuyết.

Rồi ngày hôm qua, thứ Ba 12/1, báo The Australian đăng một bức hình
của một vườn nho ở Pháp trơ trụi lá, được che phủ bởi một màn tuyết
trắng xóa. Bản tin cho biết ở miền Bắc nước Đức, bảo tuyết đã làm gián
đoạn giao thông trên nhiều xa lộ và tuyến đường xe lửa. Gần 100 chuyến
bay từ phi trường Frankfurt đã bị hủy bỏ.

Có nghĩa là lạnh lắm. Lạnh tái tê ! Lạnh thê thảm !

Vậy mà đồng hương của tôi vẫn bất chấp cơn giá lạnh đó, đang tụ họp
ngoài trời, trước cửa một rạp hát ở một thị xã cách Munchen gần 30 cây
số. Người nào cũng áo khoác ngoài dày cộm, cũng khăn choàng, mũ nỉ.
Hình chụp cho thấy có cả tuyết đang rơi xuống nữa. Nhưng không thấy ai
có vẻ co ro, run lạnh cả.

Sao hay vậy ?

Điều gì đã làm cho đồng hương chiến thắng được thử thách đó của thiên
nhiên ? Điều gì đã khiến cho, như lời người cảnh sát Đức giữ an ninh
đã hỏi "họ không ở nhà giữa chăn êm nệm ấm mà lại phải khổ sở hàng mấy
tiếng đồng hồ trong băng giá như vậy ?".

Phải chăng đó là NGỌN LỬA ĐẤU TRANH vẫn đang cháy đỏ trong tâm hồn họ,
cho dù gần 35 năm đã qua đi từ ngày tháng Tư năm nào ?

Nhớ lại những lần tôi đi xe buýt cùng đồng hương về Canberra dự các
buổi biểu tình 30/4. Nước Úc vào giữa mùa Thu nhưng có những đêm, trời
Sydney cũng đã có khi trở lạnh. Nhìn các cô bác cuộn mình trong các
sleeping bags ngủ tạm ở Trung Tâm Sinh Hoạt Cộng Đồng Sydney, lòng tôI
đã chợt cảm thấy bồi hồi, xúc động.

Bây giờ, nhìn những tấm ảnh các cô bác bên Đức dưới trời mưa tuyết, ai
mà không chạnh lòng, chua xót. Cảm thương các bậc cao niên vô cùng.
Tuổi đã về chiều nhưng vẫn không quên trách vụ phải nói lên cho con
cháu, không, cho cả thế giới thì đúng hơn, biết về cái hiểm họa đàng
sau màu cờ máu đó.

Anh Nhân thân mến,

Đối với tôi, việc đi xem văn công từ Việt Nam ra nước ngoài trình diễn
đã là một hành động không thể nào chấp nhận được. Cho nên, tôi càng
phản đối các buổi gọi là thi Hoa Hậu này nhiều hơn gấp chục lần.

Tại sao ? Tại vì tôi không quên được những thiếu nữ đôi mươi, và ngay
cả các em bé gái Việt Nam 13, 14, đã và đang được đem ra để mời gọi,
gả bán hàng ngày cho ngoại nhân ở bên nhà. Mà cũng không phải chỉ ở
Việt Nam không thôi. Có phải là một sự tình cờ chua xót hay không khi
hôm qua, có nguời gởi lên internet một bài "phóng sự" về các phụ nữ VN
hành nghề "ăn sương" ở Kuala Lupmpur, thủ đô Mã lai Á.

Danh dự của người con gái Việt Nam đâu rồi ? Phẩm giá của người phụ nữ
Việt nam vì sao đã biến mất ?

Vậy mà ... vậy mà .... ở đây, có những người có thể bỏ tiền ra để nhìn
những người con gái Việt Nam ỏng ẹo, phô bày thân thể để mua vui trong
một, hai tiếng đồng hồ. Tôi không hiểu họ còn chút suy nghĩ nào sót
lại trong đầu óc họ hay không ?

Anh Nhân thân mến,

TôI không hiểu được họ. Nhưng tôi hiểu được anh. Và tôi hiểu được việc
làm của các cô bác, của các đồng hương trước rạp hát đêm hôm vừa rồi.
Tôi cám ơn anh và quý vị đã giúp cho tôi nhận thức được rằng, bên kia
nửa quả địa cầu vẫn còn có những người cùng chung tâm huyết với mình.

Mong dịp tái ngộ để cùng hàn huyên nhiều hơn.

Thân mến,
Trần hưng Việt
(Brisbane, 13/01/2010)

viettran.qld@gmail.com

---